Chương 8

Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

La Tử Phùng

16.923 chữ

13-01-2023

Editor: Sweetie

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, đặc biệt bà thím chê cười Hàn Tú Tú không nói chuyện kia, sắc mặt ngượng ngùng: “À, đổi tên rồi sao, đổi tên thì đổi tên, lớn tiếng như vậy làm gì?”

Hàn Tú Tú không để ý bà ta âm dương quái khí, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Tố Tố, bộ dáng mong chờ này làm Liễu Tố Tố không nhịn được cười, bước đến xoa xoa đầu nhỏ: “Tú Tú giỏi quá.”

Nói xong lại nhìn về phía thím kia: “Chào thím, tôi là Liễu Tố Tố.”

Thím kia cùng mọi người xung quanh nhìn Liễu Tố Tố tức khắc liền ngơ ngẩn, đây là vợ phó đoàn trưởng Hàn hả, đẹp quá! Nếu không phải sắc mặt có chút không tốt, trên quần áo còn mang theo mụn vá, vừa thấy còn tưởng rằng là người thành phố đó, khó trách có thể thu phục được phó đoàn trưởng Hàn.

Mọi người không biết quan hệ giao dịch giữa Liễu Tố Tố và Hàn Liệt, trong lòng miên man bất định, trên mặt lại đều mang theo ý cười.

Liễu Tố Tố cũng cười cười: “Tú Tú cùng Tiểu Cẩm nhà chúng tôi lúc trước ở quân khu đã làm phiền mọi người chăm sóc rồi, hôm nay tôi vừa mới đến, trong nhà còn bận dọn dẹp, chờ ngày sau có thời gian, tôi sẽ đưa mấy đứa nhỏ đến từng nhà chào hỏi.”

Lời này nói uyển chuyển nhưng ở đây ai mà không tinh tường, nghe cái là hiểu. Ý của Liễu Tố Tố rất rõ ràng, thứ nhất, tôi đã biết con nhà mấy người trước kia bắt nạt Hàn Cẩm cùng Hàn Tú Tú, chuyện quá khứ thì không tính, nhưng về sau vẫn là còn như vậy, tôi sẽ không thể dễ dàng bỏ qua. Thứ hai, hiện tại tôi còn phải dọn nhà, không rảnh cùng mấy người nói chuyện, mấy người đến từ đâu thì về chỗ đó đi.

Vừa nghe cô nói, có mấy người không nhịn được nhăn mặt.

Quân khu lớn, người cũng nhiều, ngày thường chỉ cần có người mới dọn đến đây, mọi người đều vây quanh bàn tán, những lúc thế này người làm chủ nhà đương nhiên ngại để mọi người đứng không, chỉ có thể mang đường, bánh quy ra cho bọn họ ăn. Cứ như vậy, vừa có chỗ nói chuyện phiếm, vừa được ăn vặt, ngu gì không đi.

Những người này tống tiền đã quen, thường xuyên mong ngóng có người mới dọn đến ở, dù sao thì người mới da mặt mỏng, sợ bị mất mặt, bọn họ cũng dễ chiếm lợi.

Bọn họ tới tìm Liễu Tố Tố, tất nhiên cũng xuất phát từ mục đích này, chỉ là không nghĩ tới Liễu Tố Tố không chỉ không mang đồ ăn thức uống ra, ngược lại còn đáp trả đuổi bọn họ về. Những gì cô nói đều là sự thật, trên mặt mọi người đều biểu hiện khác nhau, cuối cùng chỉ có thể xấu hổ rời đi.

Liễu Tố Tố nhìn ra được có một số người rất tức giận, nhưng cô cũng chẳng thèm để ý.

Cô không phải người có tính tình cứng rắn, nhưng cũng không phải người nhu nhược, mặc dù sau này sống ở quân khu, quan hệ hàng xóm rất quan trọng, nhưng không phải ai cũng đáng giá để kết giao.

Chỉ bằng việc vừa rồi, những người đó lớn tuổi như vậy rồi mà còn chê cười hai đứa nhỏ, Liễu Tố Tố khinh thường qua lại với bọn họ, hơn nữa quân khu lớn như vậy chắc chắn sẽ có người không thích cô, cần gì phải cưỡng cầu.

Liễu Tố Tố nghĩ thoáng, sau khi ngoài cửa rốt cuộc thanh tịnh liền dắt tay Tú Tú, “Chúng ta vào đi thôi.”

Tú Tú ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc vào nhà, Hàn Liệt đang cùng mấy đứa nhỏ kê bàn.

Quân khu rộng, phòng ở cũng rộng, một nhà sáu người ở vẫn ổn. Đi qua sân là nhà chính, phía tây là phòng bếp cùng phòng chứa củi, phía đông có ba gian phòng ngủ, quan trọng nhất chính là cầu thang đi lên lầu trên được xây bên ngoài phòng chứa củi, như thì không cần lo lắng người trên lầu đi lại bất tiện.

Trong nhà không có người ở, chỉ mới nửa tháng đã tích không ít bụi, dùng khăn lau khô là được.

Có Hình Tiểu Quân giúp đỡ, Liễu Tố Tố liền đi đến phòng bếp, hôm nay ở Cung Tiêu Xã, cô vận khí tốt vừa vặn gặp được người bán thịt bò, trong nhà đông người, cô mua một lần hơn 10 cân (~5kg), hiện tại thời tiết không nóng lắm nhưng thịt cũng không thể để lâu, phải nhanh chóng xử lý ngay.

Liễu Tố Tố định dùng một phần làm chà bông cho bọn nhỏ làm đồ ăn vặt, bốn tiểu đậu đinh thân thể không được tốt lắm, phải ăn nhiều thịt bò một chút bồi bổ dinh dưỡng.

Làm chà bông phải nướng trên lửa mới ngon. Hiện tại lò than rất đắt, quân khu tới mùa đông lạnh kinh khủng cũng chỉ có thể đốt chậu than. Liễu Tố Tố đem chậu than ra, lau sạch sẽ, đốt lửa, chờ chậu than nóng lên, đem những miếng thịt bò đã ướp áp lên bên ngoài thành chậu.

Nhiệt độ xuyên qua chậu làm thịt bò kêu xèo xèo. Muốn ăn ngon không thể tiết kiệm, lúc đến quân khu Liễu Thục Vinh cố ý chuẩn bị cho cô hai bình lớn dầu hạt cải, lúc Liễu Tố Tố ướp thịt bò thả vào một ít, còn bỏ thêm bột ớt cùng một chút thì là, nướng một hồi mùi đồ nướng BBQ liền bay ra.

Thịt bò nướng thật kĩ mới để được lâu, Liễu Tố Tố nhân cơ hội này làm luôn món bò kho.

Chà bông cắt miếng mỏng, bò kho cần cắt thành miếng vừa ăn. Cho từng miếng thịt bò cùng các loại gia vị vào nồi, kho trên lửa nhỏ để các loại gia vị thấm vào thịt.

Chờ đến lúc nấu gần xong, cô nhào bột ngô làm thành mì sợi, nấu chín, sau đó múc canh thịt bò tưới lên mì, cuối cùng thêm hai miếng bò kho, một chút hành thái, món mì bò sắc vị đầy đủ đã hoàn thành.

Không cần Liễu Tố Tố kêu, Hàn Trình sớm ngửi được mùi thơm đã lộc cộc chạy tới: “Nương, chúng ta có thể ăn cơm chưa ạ, con đói quá à!”

“Có thể ăn rồi, con đi gọi mọi người vào đi.” Liễu Tố Tố sắp xong chén đũa.

Mùi thịt kho quá mê người, Hình Tiểu Quân dọn đồ ở nhà chính đói không chịu được, hắn không ngờ tới vợ phó đoàn trưởng Hàn không chỉ xinh đẹp, mà còn nấu cơm ngon như vậy, mới ngửi mùi thôi là biết tay nghề phải ngang ngửa với tiệm cơm bán bên ngoài rồi.

Chờ đến lúc ăn cơm, Hình Tiểu Quân mới biết được mình nghĩ sai quá sai, cái gì mà ngang ngửa với tiệm cơm, quả thật so tiệm cơm còn ngon hơn nhiều!

Không chỉ Hình Tiểu Quân, mọi người đều ăn cực kì vui vẻ, mấy ngày nay ở xe lửa thượng vừa mệt vừa mỏi, lúc này được ăn một chén mì thịt bò ấm bụng, cả người từ trong ra ngoài đều thoải mái hẳn.

Nhóc tham ăn Hàn Trình là khoa trương nhất, suýt chút nữa liếm sạch cái chén, còn chưa đã thèm hỏi: “Nương, con còn muốn ăn nữa.”

“Không được ăn, ăn nữa một chốc lại đau bụng, ngày mai lại ăn nhé.” Trong nhà hiện tại không có thuốc, nếu nửa đêm đau dạ dày sẽ rất mất sức.

Hàn Trình vốn dĩ chỉ là thèm ăn mà thôi, nghe được ngày mai vẫn được ăn, lập tức liền ngoan ngoãn không đòi nữa.

Hai anh em Hàn Trình được ăn ngon vui vẻ ra mặt, còn Hàn Cẩm cùng Tú Tú tuy rằng không nói gì nhưng hai cái miệng nhỏ nhai nhai không ngừng, nhìn hai đứa bé trước nay chưa từng ăn ngon miệng như vậy, Hàn Liệt chỉ cảm thấy cục đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Tuy rằng anh không nói gì nhưng trong lòng càng cảm kích sâu sắc với Liễu Tố Tố hơn.

——

Cơm nước xong lại tiếp tục làm việc, Liễu Tố Tố vẫn ở trong phòng bếp bận rộn, nhiều thịt bò như vậy, muốn làm xong phải mất không ít công sức, chậu than cuối cùng tắt là lúc toàn bộ thịt bò đã làm xong.

Hàn Liệt không biết đứng đó từ lúc nào, “Để đến mai rồi làm tiếp?”

“Đã làm xong rồi.” Liễu Tố Tố xoay xoay cổ hơi mỏi, phát hiện bên ngoài im ắng, “Các con ngủ hết rồi hả?”

“Ừ.” Hàn Liệt nói xong, thấy Liễu Tố Tố còn muốn hỏi thêm vội nói, “Yên tâm đi, mấy đứa tắm rồi mới ngủ.”

Vậy là tốt rồi.

Hôm nay cô mới đổi vỏ chăn mới, quả thật không muốn mấy con khỉ nhỏ không đi tắm làm bẩn chăn đâu.

Liễu Tố Tố gật gật đầu, vừa chuẩn bị lấy giấy dầu gói thịt bò khô, đã bị Hàn Liệt giành lấy: “Để tôi làm, em đi tắm rồi nghỉ ngơi đi.”

Liễu Tố Tố đúng là mệt thật, nghe vậy gật gật đầu, vừa bước ra khỏi phòng bếp, giọng Hàn Liệt liền truyền đến: “Trong phích có nước ấm.”

“Nghe thấy rồi.” Liễu Tố Tố nhịn không được bật cười, phó đoàn trưởng Hàn cẩn thận thật đó.

Nhưng chờ đến lúc tắm rửa xong cô liền cười không nổi, bởi vì cô đột nhiên nghĩ đến, hiện tại cô cùng Hàn Liệt đều đã kết hôn, dựa theo tư duy của người hiện tại, chẳng phải tối nay phải ngủ cùng nhau sao?!

Liễu Tố Tố hoảng sợ, tắm rửa nửa ngày cũng không muốn đi ra ngoài, nhưng buổi tối tháng tư rất lạnh, không đến hai phút cô đã bị lạnh đến mức phát run, sợ bị cảm lạnh nên chỉ có thể mặc quần áo đi ra.

Ôm áo khoác, càng tới gần phòng cô càng khẩn trương, vắt hết óc nghĩ xem lát nữa nên thương lượng cùng Hàn Liệt thế nào, lại suy nghĩ nửa ngày cũng không ra được một cái lấy cớ hợp lý.

Lúc Liễu Tố Tố đang chuẩn bị lấy cớ đến tháng, thì đột nhiên nhìn xuyên qua khe cửa phòng ngủ, thấy trên giường chỉ có Tú Tú.

Liễu Tố Tố tức khắc liền an tâm, Hàn Liệt chắc cũng không đến mức có ý làm việc 'không tốt' trước mặt con đâu nhỉ?

Cô nhẹ nhàng thở ra đi vào phòng, quả nhiên nhìn thấy Hàn Liệt ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế, hẳn là đang chờ cô.

“Sao anh còn chưa di ngủ?” Liễu Tố Tố hỏi.

Hàn Liệt đưa tới một cái hộp: “Cái này cho em.”

“Đây là gì?”

Vừa mở ra, cô liền thấy bên trong hộp toàn tiền với phiếu.

Hàn Liệt nói: “Tiền trong nhà. Mười năm qua, tính cả tiền trợ cấp cùng tiền thưởng làm nhiệm vụ, ngoại trừ số đã dùng, còn lại đều ở trong này, tổng cộng là 1430 đồng.”

1400 đồng?

“Nhiều như vậy!” Liễu Tố Tố thực sự có chút kinh ngạc, hiện tại là năm 58, một mao tiền đã có thể mua được không ít đồ, hơn 1000 đồng không biết sẽ mua được bao nhiêu.

Hàn Liệt có thể tích cóp nhiều tiền như vậy, có lẽ không chỉ dùng tiết kiệm, anh còn tham gia nhiều nhiệm vụ, cầm không ít tiền thưởng. Liễu Tố Tố cảm thấy Hàn Liệt tuổi còn trẻ đã thành phó đoàn trưởng cũng là điều dễ hiểu.

“Ngoại trừ mỗi tháng gửi cho dì hai 5 đồng, về sau tiền trong nhà đều do em quyết định.”

Liễu Tố Tố cười: “Được, đồng chí Hàn Liệt yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm lo ngôi nhà này thật tốt, không để tiền của anh bị lãng phí đâu.”

Hàn Liệt muốn nói là 'của nhà chúng ta', nhưng nghĩ đến quan hệ bây giờ của hai người, khóe miệng giật giật, cuối cùng không nói gì thêm.

“Ngày mai tôi phải đi huấn luyện, nhưng Hình Tiểu Quân còn ngày nghỉ, em có chuyện gì có thể tìm cậu ấy, tôi đã nói qua với cậu ấy rồi.”

Liễu Tố Tố thật đúng là có việc.

“Quân khu có nơi nào làm đồ dùng trong nhà không?”

Lúc trước chỉ có ba người Hàn Liệt ở, vật dụng đều đơn giản, nhưng hiện tại thêm mấy người Liễu Tố Tố, không chỉ bàn ghế dựa, ngay cả tủ quần áo cũng cần làm thêm hai cái.

“Có, ở bên phía hậu cần, chỉ cần trả tiền công làm nên không đắt lắm, ngày mai em nói chuyện cùng Tiểu Quân, nhờ cậu ấy kéo về giúp là được.”

Liễu Tố Tố gật gật đầu: “Ừm. Còn có phòng tắm nữa, ngày mai tôi tìm cách thoát nước, nhà chúng ta sửa luôn phòng tắm đi, tắm rửa bất tiện quá.”

Hiện tại chỉ có thể tắm trong chậu nước ở trong phòng tắm, tắm xong còn phải đem nước đó đổ đi, quá phiền toái.

Hàn Liệt nghe xong, ngẩn người: “Em biết vẽ đường ống thoát nước?”

Liễu Tố Tố liền biết anh sẽ có phản ứng như vậy, nhướng mày nói: “Bà mối Từ không nói với anh hả, tôi đã học qua đại học.”

Hàn Liệt không tự chủ được một hít sâu: “Đại học chuyên khoa?!”

Anh thật sự quá kinh ngạc, không nhịn được lớn tiếng, nhìn Tú Tú nằm trên giường bất an giật giật tay, vội vàng lại lần nữa hạ giọng: “Bà ấy chưa nói, chỉ nói em đã từng đi học.”

Hiện tại người từng được đi học không ít, Hàn Liệt ban đầu nghe chỉ cho rằng Liễu Tố Tố học mấy năm tiểu học thôi, như vậy đã rất hiếm có rồi, thật không ngờ cô là sinh viên đại học chuyên khoa.

Liễu Tố Tố cố ý nói như vậy, cô đến quân khu cũng không phải là để chịu khổ, mà là muốn cho mình cùng các con có cuộc sống tốt hơn, sớm đem chuyện cô có bằng cấp nói ra, sau này làm việc gì cũng có cái cớ.

“Đúng vậy, tôi học gần hai năm, liên quan đến kiến trúc cho nên biết một chút về thoát nước.” Liễu Tố Tố thấy Hàn Liệt còn trợn mắt há hốc mồm nhìn mình, nhịn không được cười, “Đồng chí Hàn sao vậy, sẽ không phải vì tôi học qua đại học mà anh có ý kiến với tôi chứ?”

“Không, sao có thể.” Hàn Liệt vội lắc đầu, anh chỉ là quá kinh ngạc thôi, kinh ngạc xong cũng cảm thấy bình thường, dù sao đồng chí Liễu Tố Tố đọc nhiều sách như vậy, có thể giải thích vì sao cô không giống những cô gái khác rồi.

“Được rồi, vậy em vẽ xong bản thiết kế thì nói với tôi, ta sẽ sửa phòng tắm.”

Liễu Tố Tố nguyện ý giúp anh chăm sóc con, còn nguyện ý tới quân khu chịu khổ, yêu cầu đơn giản như vậy, anh không cần nghĩ ngợi liền đáp ứng.

Nói chuyện xong cũng đã khuya, Hàn Liệt đứng lên: “Mau nghỉ ngơi đi.”

Nói xong liền tắt đèn đi ra ngoài.

Liễu Tố Tố giúp Tú Tú đắp chăn đàng hoàng mới nằm xuống.

Trước khi ngủ lại nhớ tới biểu tình khiếp sợ của Hàn Liệt lại không nhịn cười ra tiếng.

Chủ động giúp đỡ làm việc, còn chủ động nộp tiền lương, diện mạo cùng thân hình đều tuyệt, Liễu Tố Tố cong cong khóe miệng, cảm thấy mình có vận khí không tồi, tìm một lần đã tìm trúng người đàn ông cực phẩm, còn có thêm bốn đứa con.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy, cuộc sống ở quân khu hẳn là sẽ không quá tệ, nhỉ?

——

Bởi vì hai ngày trước phải ngồi xe lửa quá mệt mỏi, sáng sớm hôm sau khó tránh khỏi dậy muộn, Liễu Tố Tố mở mắt ra liền phát hiện trời đã sáng.

Bên cạnh trống trơn, đi ra ngoài thấy bốn đứa nhỏ đều đã dậy, mặc xong quần áo đang ngồi ở nhà chính.

Hàn Trình mắt trông mong nhìn chằm chằm về phía cửa phòng, thấy Liễu Tố Tố cuối cùng cũng ra, vội vàng chạy tới: “Nương, con sắp chết đói rồi!”

Liễu Tố Tố cài lại cho nhóc mấy cái cúc vặn vẹo, hỏi, “Chú Hàn đâu?”

“Hàn thúc thúc đi xách nước ạ.” Hàn Tiền nói, “Nương, chúng ta phải đợi chú Hàn cùng ăn cơm ạ?”

Nhóc thật ra cũng đói bụng lắm rồi.

“Không đợi, chúng ta ăn trước thôi.” Liễu Tố Tố không đói nhưng biết hiện tại là thời điểm các con phát triển chiều cao, bữa sáng không được chậm trễ, trực tiếp đi vào phòng bếp.

Cũng may vất vả đêm qua đã có đền đáp, thịt bò cùng canh đều đã hầm xong, ngay cả mì sợi hôm qua cô cũng cố ý nhiều làm một chút, dùng đũa gắp bỏ vào chậu, bây giờ chỉ cần nấu chín, đun nóng canh là có thể ăn.

Sức ăn của Hàn Liệt lớn nhất, Liễu Tố Tố sợ anh trong chốc lát cũng chưa về, nên đặt phần của anh sang một bên chỉ nấu phần ăn năm người.

Hàn Trình trộm từ nhà chính đi đến: “Nương, con cảm thấy bên ngoài chán quá, nên con quyết định tới giúp nương đó nha!”

“Nương thấy là con muốn ăn vụng chứ gì?” Liễu Tố Tố không lưu tình chút nào chọc nhóc, “Được rồi, nấu xong rồi, gọi anh chị tới ăn cơm đi.”

“Yeee~! Cuối cùng cũng được ăn!” Hàn Trình lập tức gọi mọi người đến, sau đó gấp không chờ nổi ngồi ở trước bàn, đang chuẩn bị ăn một bữa thật ngon, nhìn thấy chén mì liền choáng váng: “Nương, sao mì này chỉ có canh không có thịt nha?”

Hàn Tiền cũng phát hiện, mì trước mặt sạch sẽ, một miếng thịt cũng không có, chỉ có hành thái: “Nhà chúng ta ăn hết thịt rồi ạ?”

Liễu Tố Tố nói: “Chưa ăn hết, tất cả thịt đều ở đây.”

Cô lấy ra một cái mâm, đưa cho Hàn Cẩm, “Tiểu Cẩm, con tới chia thịt được không?”

Lời này vừa ra, bốn đứa nhỏ đều ngây ngốc.

“Anh cả chia thịt?!” Hàn Trình nghi hoặc nói.

Hàn Cẩm cũng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Liễu Tố Tố.

“Đúng vậy, Tiểu Cẩm lớn nhất, về sau đều để Tiểu Cẩm chia thịt.”

Liễu Tố Tố không phải đùa giỡn, đêm qua trước khi ngủ trước cô đã nghĩ cẩn thận, tính tình của Hàn Cẩm thành như bây giờ là do bị hoàn cảnh lúc trước ảnh hưởng.

Mẹ ruột đem tất cả hận thù đổ lên người thằng bé, động tới việc gì cũng nhục mạ, trách móc nó không nên sinh ra đời. Dưới loại tình huống này, Hàn Cẩm hình thành thái độ không để bụng đến bất cứ cái gì, cũng chính là không quan tâm đến thế giới bên ngoài, như thể thằng bé tách biệt với thế giới bên ngoài vậy.

Hiện tại nhìn qua chỉ có chút hướng nội không thích nói chuyện, nhưng chờ trưởng thành, vấn đề không được giải quyết sẽ phát triển trở thành bệnh trầm cảm nghiêm trọng.

Liễu Tố Tố không phải bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, nhưng cô biết muốn cải thiện tình huống này, nhất định phải làm cho Hàn Cẩm cảm nhận được mình cũng được yêu thương, được hoan nghênh giống như mọi đứa trẻ khác trên đời. Vì vậy bắt đầu từ việc nhỏ, ví dụ như để nhóc chia thịt, không chỉ khiến cho Hàn Cẩm có cảm giác mình rất quan trọng, mà còn có thể làm quan hệ giữa anh chị em thân mật hơn.

Liễu Tố Tố cũng chỉ định thử một chút, không chắc chắn định phương pháp này thực hiện được hay không, nhưng cô vừa dứt lời, nhóc tham ăn Hàn Trình đột nhiên nhào về phía Hàn Cẩm. Liễu Tố Tố khiếp sợ, cho rằng nhóc muốn trực tiếp cướp thịt, đang chuẩn bị ngăn cản liền nhìn thấy Hàn Trình ôm chặt Hàn Cẩm.

Cái đầu nhỏ còn cọ cọ cánh tay Hàn Cẩm, làm nũng nói: “Anh cả tốt của em ơi, anh xem, cả đêm không gặp, em trai anh đói gầy cả người rồi, anh cho em thêm mấy miếng thịt đi nha~!”

Hàn Tiền còn đang thất thần, nhìn này tư thế của em trai cũng lập tức chạy đến, ôm lấy một cánh tay khác của Hàn Cẩm, lớn tiếng nói: “Anh cả, em trai tốt nhất của anh là em chứ ai, đêm qua chúng mình còn ngủ cạnh nhau nữa đó!”

Hàn Tú Tú không có thói quen ôm người khác, nhưng nhìn hai em trai, cảm thấy mình không thể lặng im được, hôm trước ở trên xe, dì đã nói cô bé phải dũng cảm lên một chút. Rối rắm hai giây, nói: “Anh cả, em cũng... Em cũng là em gái anh đó.”

Hàn Cẩm trước nay luôn bị bạn cùng cùng tuổi ghét bỏ, đột nhiên bị hai 'con chó Nhật' ôm lấy, cả người đều choáng váng.

Đáy mắt không còn biểu tình xa cách, chỉ còn lại sự hoảng loạn của trẻ con, chân tay luống cuống, quả thật không biết nên làm gì mới tốt.

Thấy một màn như vậy Liễu Tố Tố bật cười.

Xem ra phương pháp của cô đúng rồi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!